Trước khi gặp cô bé vào chiều hôm nay, tôi đã mua sẵn cho mình 3 vỉ thuốc ngủ để tự tử.
Khi mọi người được hỏi rằng: “Bạn có thật sự hài lòng
về cuộc sống của chính mình chưa?”, đa phần câu trả lời mà tôi nhận
được là: “Chưa, tôi không thấy hài lòng, và không mãn nguyện với còn
sống hiện tại chút nào. Tôi muốn giàu có hơn, thông minh hơn. Xinh đẹp
hơn, bla bla, bla… hơn. Nhưng cũng đừng nên trách họ là tham lam bởi vì
bản chất của con người vốn dĩ là luôn muốn những điều tốt nhất thuộc về
mình. Còn một số ít câu trả lời còn lại là: “Có, tôi hài lòng với cuộc
sống hiện tại này, đối với tôi như vầy là quá đủ, tôi không cần thêm gì
nữa!”. Mong mọi người cũng đừng nên chê bai rằng họ không có chí tiến
thủ, không biết vươn lên, chỉ biết sống “an phận thủ thường”. Bởi vì bạn
đâu biết rằng họ đã phải trả qua những gì. Có lẽ họ từng bị mất những
thứ mà họ yêu quý mà trước kia họ cho là những điều bình thường, đến khi
mất rồi họ mới biết trân trọng.
Riêng đối với tôi thì câu trả lời chắc chắn là không
hài lòng với cuộc sống mình đang có. Thậm chí tôi còn ghét cay ghét đắng
cái cuộc sống hiện tại này. Phần lớn thời gian tôi đều dành ngồi than
trách, đổ lỗi cho số phận, cho ông trời, cho cha mẹ. Trong đầu tôi lúc
nào cũng đặt ra một dấu chấm hỏi lớn rằng tại sao tôi sinh ra là luôn
thua kém mọi người, luôn thiết thòi về mọi mặt. Tôi luôn muốn mình trở
nên xinh đẹp để mỗi nơi tôi đi qua mọi người đều phải ngước nhìn và tấm
tắc khen ngợi tôi, tôi muốn mình thông minh, luôn đứng nhất trường, tôi
muốn gia đình mình giàu có và tôi luôn được đối xử như một nàng tiểu
thư. Tôi còn muốn cha mẹ tôi sang trọng hơn, là những người trí thức làm
quan to, chức cao để bạn bè phải ngưỡng mộ. Nhưng những ước muốn vừa kể
trên của tôi chẳng còn ý nghĩa gì và thậm chí là vô cùng tầm thường khi
tôi gặp một cô bé.
Buổi chiều hôm đó, khi tôi đang lang thang trên
đường, người mệt mỏi, bụng cồn cào đói vì cả ngày học ở trường, rồi lại
phải học thêm. Tôi đang lê từng bước mệt nhọc và nặng nề ra bãi giữ xe
thì chợt thấy một cô bé dáng người nhỏ nhắn tầm 7-8 tuổi, trong tay cầm
một xấp vé số đang ngồi ôm mặt khóc ở vỉa hè. Xung quanh lúc này trời đã
nhá nhem tối, đường phố cũng đã lên đèn, mọi người đông đúc, bận rộn,
tiếng còi xe inh ỏi, nhưng không ai để ý đến cô bé. Những con gió lạnh
như cắt da cắt thịt chợt ùa qua làm tôi dụng cả tóc gáy. Thế rồi tôi
tiến lại gần em và hỏi:
- Nè nhỏ sao khóc vậy Mặc dù tôi đã biết câu trả lời rồi nhưng tôi vẫn cố hỏi, lạ thật. Nhỏ ngẩng đầu lên, giọng thiều thào:
-Em bán không hết vé số, tối nay má con em phải nhịn đói nữa rồi!
- Thế mẹ em đâu mà để em bán một mình vậy? Tôi hỏi.
Cô bé đã thôi khóc nhưng vẫn còn thút thít kể:
- Hồi trước má và em cùng đi bán…hu..nhưng từ
khi..hu...má bệnh chỉ còn em bán thôi..hức…Mọi người nói má bị bệnh ết”
gì đó nên ai cũng xa lánh và ghét má hu...hu...con em. Mấy bác trong
xóm không cho các bạn chơi cùng với em..hức..…em buồn lắm chị ơi!
Nghe cô bé nói đến đây tôi đã hiểu, tội cho cô bé
còn quá nhỏ và ngây thơ vẫn chưa hiểu hết những gì mọi người nói. Nhưng
có khi như vậy vẫn còn tốt hơn.Tôi nói:
- Thôi ! đưa đây, chị mua hết cho!
Mắt cô bé phút chốc bừng sáng nhưng ngay lập tức khựng lại:
- Nhưng vé số chiều xổ hết rồi mà chị, chị mua vì tội nghiệp em phải hông?
Tôi bối rối không biết trả lời làm sao, liền chống chế:
- Ừ thì chị thích mua vé số để sưu tầm mà, đó là sở thích của chị đó nhóc!
Tôi nghĩ bụng viện lí do này không biết cô bé khó tin không ta. Bé con liền gặng hỏi tôi một lần nữa:
Thiệt hả chị?
Tôi gật đầu:
Ừ, thật mà thôi đưa vé số cho chị đi!
Khi bé con nhận được tiền từ tay tôi, nó vội cảm
ơn rồi nhanh chóng mất hút vào con hẻm nhỏ trong khi tôi cứ đứng ngớ
người ra. Chắc có lẽ khi các bạn đọc đến đây thì nghĩ rằng tôi đã làm
một việc tốt là giúp đỡ cô bé. Nhưng không , các bạn đã lầm chính cô bé -
thiên thần nhỏ ấy - đã giúp tôi thì đúng hơn. Thiên thần ấy đã cứu tôi
khỏi cái chết. Bởi vì trước khi gặp cô bé vào chiều hôm nay, thì tôi đã
mua sẵn cho mình 3 vỉ thuốc ngủ để tự tử. Tôi đã quá mệt mỏi, tuyệt vọng
và chán chường với cuộc sống này. Tôi luôn cảm thấy có một điều gì đó
luôn bất công với mình. Nhưng giờ đây tôi đã suy nghĩ khác. Có lẽ tôi
không giàu có nhưng vẫn có một ngôi nhà để ở, để che nắng, che mưa. Tôi
không được ăn sơn hào hải vị nhưng không đến nỗi phải nhịn đói. Tôi
không xinh đẹp nhưng vẫn mừng thay vì mình còn lành lặn. Và một điều đặc
biệt là tôi vẫn còn CÓ CHA MẸ luôn yêu thương, quan tâm và luôn bên tôi
dù mọi người trên thế giới này có ghét bỏ, quay lưng đi với tôi. Tôi
muốn hét lên rằng: TÔI YÊU SAO CUỘC ĐỜI NÀY QUÁ!
Tôi nhanh chóng đạp xe về nhà, nơi đó có cha mẹ
tôi đang chờ cơm. Tôi đạp thật nhanh, đạp như chua từng đạp. Thường ngày
tôi ghét chiếc xe cọc cạch và “cùi bắp”này lắm nhưng sao hôm nay tôi
yêu quý nó biết bao. Cha mẹ ơi! Chờ con nhé, con đang về đây!
Bạn biết đấy, hài lòng hay không hài lòng với
cuộc sống này đó là suy nghĩ và quyết định của chính bản thật bạn. Nhưng
mong rằng các bạn hãy sống trọn vẹn từng ngày mà ta có được. Tin tôi
đi, khi mọi thứ mà bạn xem thường ngày hôm nay đến khi nó mất rồi bạn
mới biết nó quý giá và quan trọng biết nhường nào!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét