Những trang lưu bút lớp 12 hay và bồi hồi nhất

“Vòng xe đạp cứ lăn theo những vệt dài trên con đường đất đỏ quen thuộc về nhà nó. Có lẽ sẽ là hiếm hoi cho cái lần đạp xe như vậy, ba năm trên ghế trường THPT là ba năm gắn liền với những kỷ niệm.
            Nó sẽ nhớ lắm chiếc xe đạp ngày nào cùng nó trên đoạn đường dài đến trường, nhớ những bó rau, viên thuốc cảm mẹ gửi từ nhà lên nhà trọ trong những lần mưa bão. Làm sao quên được căn nhà trọ ngày ấy với những buổi sáng mùa đông lạnh buốt, cây trứng cá trước sân đứng run mình vì lạnh ngày ngày đứng đó chứng kiến biết bao chuyện của đám học trò trọ bên nhà…nhớ và nhớ.
          Lưu bút học trò có lẽ là thứ nó nhớ nhiều nhất. Lưu bút ghi lại nhiều kỷ niệm, ngày đó có lẽ lưu bút là thứ có giá trị vô cùng với những đứa học trò như nó. Ba năm để dệt nên một miền ký ức thật đẹp của thời học sinh phổ thông trung học là không dễ, và những tấm hình ngày cuối tháng 5 là thứ lưu giữ những khoảnh khắc đẹp nhất trên ghế nhà trường. Sẽ không có gì để nói nếu như không có cuộc gặp gỡ của 33 con người ngày ấy. Ba năm thôi nhưng ngày đó với lũ học trò tụi nó là cả một chặn đường dài, kỳ thi cuối cấp là kỳ thi quyết định cả 12 năm học đèn sách, ai cũng mong chờ vào kết quả thi lần ấy. Bước qua kỳ này có lẽ mỗi đứa sẽ đi một con đường, con đường khác, ngã rẽ khác. Và vì thế góp nhặt lại những kỷ niệm và lưu giữ vào lưu bút như muốn đó là miền ký ức thật đẹp, thật ý nghĩa của một thời đã qua. Cuốn lưu bút in hình 33 con người và hình bóng của những người thầy, người cô, mái trường… tất cả những gì thân thương và gần gũi nhất đối với nó.
          Nhớ những ngày cuối cùng của năm học lớp 12, sao mà buồn mà vấn vương. Cả lớp cứ lao nhao chụp hình, lao nhao viết lưu bút, lao nhao tâm sự, lao nhao chọn trường thi … nghe cứ bận bịu hẳn lên. Có lẽ trong cặp mỗi đứa ngày đó vẫn không quên mang cuốn lưu bút lúc tới trường, nhớ lại ngày cuối cùng trên lớp học, thầy vẫn không quên ghi vào cuốn lưu bút mỗi đứa những dòng chữ, những chữ ký, với bọn nó thì đó là điều đáng quý vô cùng. Cái lớp văn ngày nào còn đó 33 con người, hôm nay sắp rời xa mái trường, cũng vẫn những con người đó ngồi đây nhưng nghe sao chạnh lòng, thấy một chút xót xa. Người ta thường bảo “ cuộc vui nào rồi cũng đến lúc tàn” và có thể sự gặp gỡ của những con người lớp văn ngày đó là một cái duyên. Và hãy cứ xem đó là một cuộc gặp gỡ định mệnh và buổi học ngày ấy không ai gọi là buổi học cuối cùng, đó chỉ là một buổi học cuối năm như bao buổi học cuối  khác mà thôi.
   Dù thế nào đi nữa cũng hy vọng rằng các bạn hãy giữ lại những gì đẹp nhất của tuổi học trò vì đó là kỷ niệm, là những gì gắn kết của tình bạn, tình thầy trò sâu đậm và thắm thiết.
          Nói sao cho hết những cảm xúc khó tả của khoảnh khắc ngày chia tay cuối cấp. Chỉ mong sao thời gian quay ngược lại để nó được trở về ngày xưa dẫu biết rằng đó chỉ là trong mong ước nhưng vẫn mong được sống lại những khoảnh khắc của những chuỗi ngày thương yêu ấy.
Những trang lưu bút lớp 12 hay và bồi hồi nhất
“Thế là hết những ngày đi học
Phượng nở vội vàng giục giã mùa thi…”
Có một lần, lúc loay hoay nhặt tờ giấy chỗ tôi ngồi, tôi vô tình đọc được một câu thơ chẳng rõ được viết từ lúc nào. Nhưng chắc hẳn ấy là của một năm cuối một mùa hạ cũng nóng thế này, rực màu phượng thế này….
“Rồi cũng biết hạ về bên cửa sổ
Hoa phượng mang áo đỏ cháy ngang trời
Có ai đứng so vai ngoài cửa lớp
Mắt bạn buồn vời vợi bỗng trong hơn…”
Đôi khi thấy những dòng thơ vô tình để lại của lớp anh chị trước, bất chợt nhận ra mỗi chiếc bàn, ghế, bảng, lưu giữ trong mình những kí ức của từng thế hệ.
3 năm không phải một khoảng thời gian dài , đối với tôi, thời gian ngắn hay dài không phụ thuộc vào từng khắc từng giờ mà thời gian trôi qua mà phụ thuộc vào những hành động, những kỉ niệm, những cảm xúc mà tôi có.
Còn nhớ khi bước vào cấp III, cũng trải qua một mùa hè của cấp II đầy nắng, lúc ấy bận rộn với bạn mới, trường mới, không cảm nhận rằng dòng thời gian trôi quá nhanh, bước vào hè mà không nhận ra rằng hè đang hiển hiện.
Cách đây 1 năm, ngạc nhiên nhìn anh chị lớp 12 chụp hình, nô đùa, viết lưu bút, cũng tập tành viết lưu bút, nhưng nhớ ra, còn học với nhau một năm nữa cơ mà…
Năm cuối cấp, thấy một năm không dài như mình tưởng, thoắt đến, thoắt đi; Có lúc cuống cuồng quàng vội cái khăn len , bước ra đường trong một ngày mình đinh ninh là vẫn đông, chợt nhận ra, phượng đã nở từ lúc nào…
Năm cuối cấp, đứa nào cũng lớn hơn, chững chạc hơn.
Năm cuối cấp, ôn thi tốt nghiệp, chuẩn bị thi đại học, cũng bận rộn với bài vở, trường lớp, tương lai nhưng vẫn không bỏ qua thời gian nô đùa, nghịch ngợm.
Năm cuối cấp, lật từng trang lưu bút, bắt gặp từng tấm ảnh của một đứa bạn điệu đà nào đấy, một dòng thơ viết vội nào đấy, một câu nói ngô nghê nào đấy. Chợt thấy sống mũi cay cay, lành lạnh nơi đuôi mắt.
Năm cuối cấp, ngó vội qua cửa sổ, nắng chiếu gắt, từng dáng cây đổ một vệt bóng dài. Phượng vẫn nở.
Một ngày của năm cuối cấp, nhớ đến nhiều thứ đã qua, bật cười vì một mẩu chuyện từ hồi xa lắc. Rồi giật mình nhận ra, người ta chỉ có một mùa hè của năm 18 tuổi.
Nhớ đến những buổi học vụng trộm quà vặt, những buổi len lén, chọc một đứa bạn đến phát khóc rồi lại vội vàng làm lành.
Nhớ dáng cô giảng bài, dáng thầy chỉ dạy, bỗng muốn thu hết không gian một buổi học của năm cuối cấp tuổi 18 vào tầm mắt. Một chút luyến tiếc và nôn nao. Sắp xa trường.
Từng hàng cây, từng gốc phượng, hình như cứ nhắc đến phượng người ta lại nhớ đến nhiều thứ. Những thứ mà chỉ tuổi học trò mới có. Chợt nhớ đến người mải miết giáo án, soạn bài. Không phải đến giờ mới nhận ra, nỗi nhớ thầy cô cũng đỏ rực như phượng.
Năm cuối cấp, bỡ ngỡ trước tiếng chào của đàn em lớp dưới, bật cười vì sao thấy giống mình quá, rồi lại tần ngần. Ừ nhỉ, lớn rồi.
Có lẽ sẽ chẳng bao giờ quên được khoảng thời gian 3 năm ấy. Có lẽ sẽ thu vào hết tầm mất mấy mươi gương mặt quá quen thuộc với bản thân mình. Chắc sẽ không quên đâu nhỉ..
Thực ra. Chẳng cần bản thân tự hứa hẹn sẽ nhớ mãi
Thực ra. Chẳng cần cố gắng lưu giữ từng mảng kí ức một
Thực ra. Chẳng cần sợ hãi sẽ lãng quên một mùa hè của năm cuối cấp tuổi 18
Vì đơn giản “ Ràng buộc con người không phải lời thề. Chỉ cần mình tự cảm thấy thiết tha với một điều nào đó, thế là đủ rồi” (*)
Một ngày của năm cuối cấp tuổi 18, lần rơi một tờ giấy, vô tình đặt bút vào một khoảng trống
“ Có những mùa hè không hề trở lại
Chỉ nghe tiếng ve trĩu cánh phượng hồng
Trang sách cũ xa rồi xa mãi
Ngân khúc nhạc lòng trong nỗi nhớ bâng khuâng…”
Viết đến đây chẳng biết viết j hơn nữa chỉ bít chúc cho tập thể lớp 12A3 luôn mạnh khỏe, vui vẻ, thành công trong cuộc sống và đặc biệt là Đỗ đại học nhé!
Ngày mai xa rồi chắc là tôi sẽ nhớ các bạn lắm ! I LOVE A3″

Lưu bút lớp 12 hay nhất:
“Lại một mùa hè nữa đang đến. Một mùa hè chắc chắn sẽ vẫn có nắng và nóng, có tiếng ve râm ran và những chùm hoa phượng đỏ thắm một góc sân trường. Một mùa hè sẽ vẫn giống như những mùa hè trước, nhưng sẽ là mùa hè cuối cùng tập thể lớp mình bên nhau.
Tớ còn nhớ như in cái giây phút đó, cái khoảnh khắc chúng ta bỡ ngỡ bước vào phòng học lớp 6A1. Ngôi trường trung học cơ sở như một khoảng trời mới, rộng mở với rất nhiều điều mới lạ đang chào đón chúng ta.
Những trang lưu bút lớp 12 hay và bồi hồi nhất
Những trang lưu bút lớp 12 hay và bồi hồi nhất
Thời gian trôi qua thật là nhanh, thấm thoát mà đã gần 4 năm rồi. Giờ đây tuy đã là những anh chị cả trong trường nhưng ngày đặc biệt đó với tớ như chỉ mới hôm qua. Chúng ta đã học, đã sống bên nhau, đã cùng chia sẻ biết bao kỉ niệm vui buồn của tuổi học trò. Bây giờ, khi sắp phải xa trường, xa thầy cô và các cậu, tớ đã hiểu và tin rằng trong cuộc đời mỗi người những năm tháng cắp sách đến trường là khoảng thời gian đẹp nhất.
Trước mắt chúng ta là hai kì thi quan trọng. Đó là thi tốt nghiệp và thi vào cấp III. Nhiều lúc chúng ta quá bận rộn, không còn thời gian để ngoảnh lại phía sau. Nhưng tớ biết, một phần nào đó trong trái tim của các cậu vẫn luôn hướng về bạn bè, hướng về thầy cô và mái trường thân yêu chúng ta sắp phải rời xa. Chúng ta sắp chia tay nhau rồi. Khi đã chia tay rất khó có thể gặp lại khi mà mỗi đứa đã chọn cho mình một lối đi riêng. Tớ đã ngốc nghếch ước rằng ngày đó sẽ không đến, để tất cả chúng ta mãi được ở bên nhau, để chúng ta mãi được thầy cô dạy bảo và yêu thương. Điều ước đó sẽ không thành sự thật, mãi mãi nó sẽ không bao giờ xảy ra. Lớp mình vẫn sẽ phải xa nhau.
Chúng ta sẽ lớn lên, sẽ dần qua cái tuổi học trò hồn nhiên và thơ dại, sẽ trưởng thành để có thể vững bước vào cuộc sống. Chắc chắn tớ sẽ thấy nhớ các cậu rất nhiều. Tớ sẽ không thể quên nụ cười của các cậu, sẽ không thể quên những giờ ra chơi ồn ào như chợ vỡ, sẽ không thể quên những bài giảng của thầy cô và cả mái trường thân yêu đang dần bị thời gian đẩy lùi ra xa.
Lúc này đây khi đang viết những dòng lưu bút này, tớ đã khóc. Tớ không thể giữ được những giọt nước mắt đừng rơi khi nhớ về những lần tớ giận các cậu vì đã trêu tớ. Tớ không thể giữ được tiếng nấc khi nhớ đến những lần lớp mình chơi mèo đuổi chuột vào giờ học trống tiết. Tớ ghét con trai lớp mình lắm vì lúc nào cũng chọc để con gái bọn tớ phải giận. Nhưng cũng thấy thương biết bao những lần các cậu ngốc nghếch mang lưng ra cho tụi tớ đấm giảng hòa hay những lần các cậu lóc cóc đi mua kẹo mút cho tụi tớ vì cá cược bị thua. Tớ biết tớ sẽ rất nhớ các cậu, nhớ tất cả những gì tớ đã có, đã trải qua bên các cậu dưới mái trường trung học cơ sở thân yêu.
Trường học là nhà, thầy cô là cha mẹ, còn chúng ta là những đứa trẻ trong ngôi nhà chung đó. Tất cả chúng ta là một gia đình lớn vì thế không có bất cứ thứ gì có thể ngăn cách các thành viên trong gia đình. Tớ hi vọng chúng ta có thể gặp lại nhau đều đặn mỗi năm một lần, để cả lớp mình có thể ngồi bên nhau ôn lại kỉ niệm cũ, để chúng ta có thể trở lại là nhưng cô cậu học trò hồn nhiên và trong sáng ngày xưa. Ước mơ này sẽ thực hiện được, chắc chắn là đằng khác phải không?
Quyển lưu bút này sẽ là một nhân chứng, minh chứng cho một tuổi học trò khó quên trong kí ức của chúng ta. Cuối cùng, tớ chúc lớp mình sẽ đạt thành tích tốt trong các kì thi sắp tới. Và tớ muốn nói: Tớ yêu lớp mình rất nhiều, trước kia, bây giờ và mãi mãi”
Sưu tầm

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

0 nhận xét:

Đăng nhận xét