Lưu bút tuổi hoa: Níu giữ một cơn gió

Những ngày tháng của năm cuối lớp 12, đầy áp lực và cũng đầy cảm xúc. Tớ tình cờ quen biết cậu. Mọi thứ như thay đổi. Trái tim tớ có nắng và cảm xúc như được bung ra.
Tớ chia sẻ mọi điều với cậu mỗi ngày, những tin nhắn đều đặn được gửi đi và được nhận lại, đôi lúc chỉ là những ký tự lung tung, ngoằn nghoèo, những cái mặt cười ngộ nghĩnh, ngốc nghếch, nhưng sao tớ lại vui lắm và còn ngớ ngẩn cười một mình như bị điên ấy. Từng ngày tớ chờ đợi tin nhắn của cậu, cậu như một thói quen của tớ, hay cậu là gì mà khiến tớ phải chờ đợi?
Tớ cũng không biết nữa, cậu à! Một đống sách vở, một chồng bài tập, cùng những giờ chạy xô từ lớp học thêm này đến lớp luyện thi kia-tớ như muốn điên lên, muốn buông xuôi, buồn bã và vật vờ-tớ lại nghĩ đến cậu, cậu an ủi, động viên tớ. Những lời nói của cậu chẳng hiểu sao lại là động lực khiến tớ tiếp tục cố gắng. Những ngày ôn luyện thi cử cũng đã xong, giờ là thời khắc chiến đấu, những kỳ thi ập đến. Lê từng bước về nhà, quăng cái cặp xuống giường, thiếp đi, khuôn mặt uể oải, buồn bã của một con bé ngốc, trông tội nghiệp và đáng thương.
niugiu1congio
Điện thoại rung lên, những tin nhắn, những cuộc gọi nhỡ liên hồi. Mở mắt ra, trời cũng đã chập tối, cầm điện thoại lên, tớ cảm nhận được sự lo lắng của cậu: “ cậu sao thế? Sao tớ nhắn tin và gọi điện mà cậu không  trả lời? Cậu ổn chứ? Hôm nay thi thế nào?” . Vội vàng reply cho cậu: “ Tớ ổn. Hôm nay tớ làm bài sử không tốt, rất tệ, một chút buồn và mệt… Cậu ơi, cậu hát tớ nghe nhé, như cậu đã hứa ấy, khi nào tớ  buồn cậu sẽ hát tớ nghe mà”. “ừ, cậu muốn nghe bài gì?”. “Say you will” được không?. “ cậu nghe nhé, tớ hát đây”..Những giai điệu ấm áp và ngọt ngào ngân lên:
“Say you will,say you will be mine
I just keep missing you tonight
I feel so unsure,I feel so alone
I just don’t dare to open my eyes
…….”
“ Alo, cậu còn ở đó không? Cậu có đang nghe tớ hát không vây?”. “có, tớ nè”. “tớ tưởng cậu chạy mất dép  rồi chứ”. “ không có, tớ  vẫn  đây,vẫn đang cuời nè”. “sao cười”. “cậu hát hay quá nên tớ cười”. Một ngày buồn trôi qua lặng lẽ, nhẹ nhàng, vì tớ có cậu, cậu à!
Cậu đến khi tớ cần, cậu tỏa nắng cho những ngày mưa, cậu sưởi ấm khi lạnh lẽo.
Với tớ, cậu kỳ diệu lắm!
Không biết từ khi nào cậu đã làm cho trái tim tớ có nắng? Không biết từ khi nào cậu đã chiếm một phần trái tim tớ? Không biết từ khi nào cậu đã làm cho cảm xúc của tớ bung ra?
Có lẽ, cậu không biết tớ nghĩ về cậu nhiều như thế nào đâu, cậu à!…
Đã hai năm, kể từ khi cậu lặng lẽ biến mất không một lý do, không một lời nói với tớ. Cứ thế, cậu biến mất. Cậu đến thật tình cờ và biến mất thật bất ngờ, nhưng những gì cậu để lại thì không hề mờ nhạt!
Nếu một ngày tớ và cậu tình cờ gặp lại nhau thì có lẽ cậu và tớ chỉ là những cơn gió thoáng qua nhau mà thôi. Cậu à, tớ ghét cái cách cậu biến mất trong im lặng, để rồi tớ và cậu sẽ mãi chỉ là những cơn gió…
Cậu không dành cho tớ, đúng không?..Có lẽ vì cậu là gió…Tớ sẽ để gió được bay đi..Bởi lẽ, níu giữ một cơn gió không  dễ dàng chút nào…
Cậu biết không, khi tớ viết những dòng tâm sự này, ngoài trời đang mưa, mưa làm tớ nhớ cậu…vì mưa kéo gió về…
Lắc lư theo điệu nhạc, giai điệu vẫn nhẹ nhàng, vẫn ngọt ngào, và tớ vẫn cười vì tớ nhớ cái cách cậu hát…hát khi tớ buồn, chỉ để tớ vui:
“Say you will,say you will be mine
I just keep missing you tonight
I feel so unsure,I feel so alone
I just don’t dare to open my eyes

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

0 nhận xét:

Đăng nhận xét