Lưu bút tuổi hoa: Bởi tớ yêu các cậu

Tớ ước, giá mà chúng ta ở nơi phượng không đỏ rực, nơi ve chẳng bao giờ kêu, nắng chẳng giòn giã và hè chẳng đến để chúng ta mãi bên nhau, để chẳng bao giờ đến ngày chia tay các cậu.
Chỉ tới khi thấy phượng đỏ rực góc sân, những chùm hoa dâu da li ti tỏa hương béo ngậy trong gió mai, tớ mới nhận ra: Hè đang về. Khẽ chớp mắt mà thời gian đã hết. Chưa bao giờ tớ thấy tháng ngày đi qua nhanh đến vậy. Phải chăng chỉ khi ngoảnh lại nhìn mới biết tất cả đã trôi qua? Phải chăng sắp mất đi rồi ta mới biết nó tồn tại và muốn níu giữ nhiều? Muộn chưa nhỉ, các cậu? Tớ nhận ra mình yêu các cậu nhiều lắm, tình yêu ấy nhỏ bé thôi nhưng cúng đủ để tớ hạnh phúc hoài và mang theo. Tớ thích những lúc ngồi lặng một góc nhìn các cậu chơi đùa, hay nói chuyện tán gẫu, nhớ những lần trống tiết các cậu đã ngồi thử định nghĩa tuổi học trò là gì, “là những tập phao chép chung, là những lúc ăn vụng bị thầy cô phát hiện, là những khi cả lớp đồng tâm hiệp lực cùng câu giờ”. Tớ thích những buổi lao động trường, làm việc ít, tán gẫu nhiều để rồi bị thầy phạt làm thêm khiến cả lớp ỉu xìu nhưng vui thấy lạ. Tớ nhớ những lúc lớp xảy ra mâu thuẫn, người buồn, người khóc nhưng sau đó mọi chuyện lại như chưa hề xảy ra, lớp lại là một gia đình hạnh phúc. Tớ nhớ và tớ yêu lắm.

Tớ chuẩn bị cho mình một cuốn lưu bút thật đẹp, để ghi lại tất cả những kỉ niệm đẹp nhất của 12 năm ngồi ghế nhà trường, để đóng dấu lại những khoảnh khắc vui buồn cùng các cậu. Tớ đã háo hức chuẩn bị bao nhiêu thì sự thức diễn ra lại làm tớ buồn bấy nhiêu, chẳng ai nhận cầm và viết lưu bút cho tớ. Tớ đã buồn, đã thất vọng, đã chán nản vô cùng. Vừa khóc tớ vừa xé nát cuốn lưu bút đó. Tiết học Tin cuối cùng của năm học, hôm đó thầy hát tặng lớp một bài thay lời chia tay. Cả lớp lặng im nghe. Lúc đó mắt tớ chợt đỏ hoe và nấc nghẹn. Tớ đã hiểu, những giận hờn trẻ con trong tớ. Tại sao tớ không nhận ra điều đó sớm hơn nhỉ? Ngày chia tay chưa đến mà, những dòng lưu bút chỉ làm nhau thêm buồn. Hiện giờ, chẳng phải chúng ta vẫn bên cạnh nhau, vẫn cười đùa và trò chuyện cùng nhau đó sao? Những kỉ niệm đẹp ghi lại trên trang giấy sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nếu trong trái tim, trong tâm trí chúng ta không có nó phải không? Và tớ đang ghi lại tất cả vào trong tim mình, từng điều nhỏ bé nhất.
Tớ ước, giá mà chúng ta ở nơi phượng không đỏ rực, nơi ve chẳng bao giờ kêu, nắng chẳng giòn giã và hè chẳng đến để chúng ta mãi bên nhau, để chẳng bao giờ đến ngày chia tay các cậu. Tớ đã ước như vậy đấy. Nhưng nếu điều đó thực sự xảy ra thì có lẽ sẽ chẳng bao giờ tớ nhận ra được mình cần các cậu đến nhường nào.
Những ngày gió lộng, ve râm ran kêu và phượng rực đỏ một góc sân trường nhắc rằng: TỚ YÊU CÁC CẬU NHIỀU LẮM!
Sưu tầm

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

0 nhận xét:

Đăng nhận xét