Căng tin của trường có một loại nước ngọt có
ga đặc biệt. Học sinh trong trường đồn rằng :" Nếu ai mua được chai nước
ngọt, nắp chai có miệng đệm cao su bên dưới màu hồng người đó sẽ có một
điều ước trở thành hiện thực".
Thật
kỳ diệu, lúc này tôi đang sở hữu miếng đệm cao su màu hồng may mắn ấy.
Tôi đặt nó trong lòng bàn tay, không tin vào mắt mình.
"Em
gặp may đấy!!! Số nắp chai có miệng đệm màu hồng rất ít. Trong hàng vạn
chai may ra mới có một chai".-Một giọng nói vui vẻ kéo tôi về thực tại.
Tôi ngẩng lên, anh chàng giao hàng mặc đồng phục đang cười toe nhìn
tôi.
Tôi tròn xoe mắt, giọng hồi hộp:
-Hóa ra là thật hả anh? Em tưởng chỉ là lời đồn thế thôi...
-Thật chứ, tỉ lệ cực hiếm đấy. Anh ta lại ngoác cái cười đến tận mang tai:"Cho nên, đúng thực cô bé là một người may mắn..."
- Tao vẫn thấy kỳ quặc, chả hiểu sao ngày nào mày cũng mua loại nước ngọt này. Một tiếng nói lanh lảnh cắt ngang những suy tư vớ vẩn của tôi, kèm theo một bàn tay đập nhẹ vào vai từ phía sau.
- Mỗi ngày đều mua một chai. Cứ tưởng mày mê muội loại nước ngọt đầy nguy cơ tăng cân ấy. Hóa ra là đang nhắm vào báu vật truyền thuyết hử?
- Cái gì mà báu vật truyền thuyết. Tôi vẫn giữ nguyên tư thế cũ. Cái Linh đang đứng đằng sau lưng. Nếu tôi quay lại, nó sẽ đễ dàng phát hiện ra hai cái tai đỏ dừ của tôi :" ai chả biết đấy là chiêu tiếp thị của nhà sản xuất".
Linh nhảy xổ ra trước mặt tôi, giọng hí ha hí hoét:
- Biết đâu đấy, mà sắp đến sinh nhật mày rồi còn gì. Vớ được cái này, có khi là dấu hiệu của ông trời sắp cho điều ước của mày trở thành hiện thực thì sao?
Tôi đã lấy lại vẻ bình thản:
- Ôi dào...
- Này, hôm qua tan học, tao và Long đã đi mua quà sinh nhật cho mày rùi đấy!...
Thảo nào, hôm qua, Lúc trống trường vừa vang lên, chưa kịp thu dọn sách vở, ngoảnh đi ngoảnh lại đã không thấy bóng dáng 2 đứa đâu. Cái Linh chả thèm nghe tôi ừ hử, vẫn liến thoắng rộn ràng:
- Quà sinh nhật lần này cực, cực kool nhá, đảm bảo mày...
- Thôi nhá, lại sắp sửa tiết lộ hết bí mật rùi...Một giọng con trai vô cùng thân thuộc xen vào.
Tôi ngoảnh lại đằng sau. Long đang ôm quả bóng rổ đi lại phía 2 chúng tôi. Khuôn mặt còn đỏ phừng phừng sau trận bóng tưng bừng giờ ra chơi. Không cần nhìn, tôi cũng biết cái răng khểnh siêu dễ thương của cậu ấy lại đang hé ra tinh nghịch kể cả khi úp mặt vào một cái gối to đùng ở nhà, tôi vẫn có thể mường tượng rõ từng nét mặt trên khuôn mặt cậu ấy.
Việc này không có gì ngạc nhiên. Linh là một cô bạn xinh xắn và dễ thương. Nó là đứa đầu tiên bắt chuyện với tôi những ngày đầu lớ ngớ vào cấp ba, là đứa kỳ cạch đạp xe chở tôi về trong khi tôi luống cuống lấy tay níu chặt đường chỉ vì bục bên sườn áo dài, là đứa hì hụi giữa trưa nắng chạy đi mua thuốc cảm mang đến nhà cho tôi... Linh chính là đứa bạn thân duy nhất mà tôi có thể cộp mác tự hào rằng:" MỘT TÔI KHÁC TRÊN ĐỜI ".
Thế mà... trong một tích tắc, khi khuôn mặt của Long vẫn còn đang đỏ nhừ vì bí mật vừa tiết lộ, Tôi cảm thấy chới với như muốn ngã. Sao không phải là ai khác, mà lại chính là Linh???
Sưu tầm
>>>Xem thêm những trang lưu bút, mẩu thông điệp tình yêu, hay những lá thư tình tại THƯ TÌNH
0 nhận xét:
Đăng nhận xét