Lưu bút tuổi hoa: Phép thử

Tớ muốn khóc. Dường như những vết thương nhỏ bấy lâu nay không còn chỗ chứa nữa cậu à. Giờ tớ chỉ muốn khóc lên thật to để rửa trôi tất cả. Giá như cậu hiểu được lúc này tớ cảm thấy như thế nào. Và cũng giá như tớ có thể nói ra tất tần tật với cậu nhưng không thể được cậu à.
Cậu là một gia vị mới mà tớ phát hiện ra được. Có lẽ trên quả đất xinh xắn này chưa ai có thể tìm ra một gia vị đặc biệt như thế này, ngoại trừ tớ. Cậu đã làm cho các món ăn “cuộc sống” của tớ “ngon” hơn.
Và điều này chỉ tớ hiểu thôi. Và tớ cũng hiểu rằng một tháng quen biết nhau là khoảng thời gian quá ngắn để hiểu hoặc tiếp nhận cái gì đó. Nhưng tớ không biết cái tình cảm bên sâu trái tim tớ nó hình thành từ khi nào. Có lẽ là những lúc lắng nghe cậu thổi harp hay là những lúc giận dỗi vô cớ với cậu, tớ như trở thành một cổ máy độc lập xinh xắn. Đều đặn mỗi ngày tớ nhắn tin cho cậu.
Nó như trở thành thói quen của tớ và việc nhận tin nhắn của tớ cũng trở thành “nghĩa vụ” cao đẹp của cậu. Khi nào cũng vậy, tớ luôn là người chủ động nhắn tin trước để rồi người kết thúc câu chuyện lại là chính cậu. Rồi mọi việc cứ diễn ra bình thường theo quỹ đạo của nó. Nhưng tớ cảm thấy càng ngày tớ đã càng lún sâu vào. Lòng tự trọng của một đứa con gái mới lớn cho phép tớ dùng một phép thử.
Tớ delete số cậu ra khỏi danh bạ dể tớ ngăn đi cái thói quen nhắn tin cho cậu hằng ngày. Cậu nhận ra sự bất thường từ tớ khi một ngày không nhận được tin nhắn nào. Khi tiếng chuông báo tin nhắn đến reo lên, tớ hồi hộp cầm điện thoại, và hét toáng lên vui mừng khi biết đó là tin nhắn của cậu. Lúc ấy tớ có thể chạy khắp nơi dể nói cho mọi người biết :” Cậu ấy nhắn tin cho tớ này!”. Quá nực cười và điên rồ đúng không? Tớ đã nói dối cậu bằng một lí do khá thuyết phục là lỡ tay xóa hết danh bạ, nhưng tớ không qua được mắt cậu:
- Xạo! Hay là giận tui nên xóa số tui rồi?
- Uhm! Đó là câu trả lời sau một hồi dằn vặt.
- Xóa số tui thiệt hay sao, vậy thì đừng nhắn tin nữa. Niềm vui vừa mới chớm lên mà đã bị cậu dập tắt. Lòng kiêu hãnh của tớ không cho phép tớ nhường nhịn cậu.
- Uhm. Đúng rồi đó! Đừng nhắn tin nữa.
-  Nếu đó là điều bạn muốn?
phepthu
Lúc này tớ thật sự cảm thấy lo lắng. Tớ phải trả lời sao đây? Phải nói thế nào cơ chứ? Nói là “uhm” sao? Nhưng tớ sợ, tớ sợ sẽ không nói chuyện với cậu được nữa mặc dù tớ luôn là người bắt đầu. Tớ sợ không hờn dỗi với cậu được nữa dù cậu luôn là người kết thúc. Nhưng chả nhẽ lại nói là không khi người khơi màu là chính tớ. Thật sự tớ muốn nói với cậu rằng: “không phải đâu, tớ chỉ đùa với cậu thôi”. Nhưng cái lòng tự trọng trỗi dậy và tớ đã trả lời cậu: “Uhn!”. Và tớ muốn dùng phép thử thêm một lần nữa.
Thứ hai đã đến, vẫn như thường lệ, bảy giờ tối tớ có mặt ở bờ hồ. Chờ cậu… Tuần nào cũng vậy, vào thời gian này cậu lại tập harp cho tớ. Lúc này, cậu trở thành thầy giáo tội nghiệp vì cô học trò ngổ ngáo. Nhưng hôm nay tớ mang trong lòng một cảm giác khác, xen giữa lo sợ và mong chờ. Năm ngày không liên lạc với nhau không biết cậu có nhớ ngày hôm nay không nữa.
Chiếc kim đồng hồ cứ chậm rãi quay đều theo nhịp thở của bờ hồ. Đêm  nay bờ hồ vẫn đẹp. Gió vẫn dịu dàng và ngọt ngào khi làm chất xúc tác cho những chiếc lá rì rào trao những câu yêu thương, tinh tế tràn trề sóng sánh. Tớ lấy harp ra và thổi. Tớ thấy cậu ngồi bên cạnh tớ, mặt nhăn nhó khi tớ thổi sai nốt, cười xòa khi một hỗn tạp hợp âm ngẫu hứng vang lên và vui vô cùng khi cậu chìa ra trước mặt tớ viên kẹo và hỏi: “Ăn không?”.
Tớ khẽ cười, nhưng những điều đó chỉ là trong kí  ức của tớ thôi. Tớ chợt nhận ra mình đã mơ mộng quá nhiều khi kim đồng hồ đã điểm mười giờ. Tớ nặng nhọc đứng dậy. Độc bước. Từng bước nặng trịch như mang theo cả cái kim tự tháp Ai Cập. Cậu đã không đến… Tớ đoán trước được nhưng vẫn cho phép minh hi vọng nhưng giờ nỗi thất vọng càng nhiều hơn. Gió vẫn nhẹ nhưng tớ có cảm giác như một cơn bão vừa ngang qua.
Giọt nước mắt vương vào sợi tóc khẽ bay đi. Giờ này tớ muốn nghe tiếng harp của cậu kinh khủng nhưng điều đó chỉ ở trong quá khứ khiến tớ vui. Tớ đã thắng cậu ở phép thử đầu tiên, nhưng phép thử này tớ đã thua. Vậy là hòa 1-1 nhé. Cũng có nghĩa là tớ và cậu sẽ trở về 0-0. Con số tớ không hề mong muốn. Tớ không muốn khóc nữa mà thật sự tớ đã khóc cậu à.
Đỗ Thị Ngọc Bích
>>>Xem thêm những trang lưu bút dễ thương, mẩu thông đip tình yêu ý nghĩa, những bức thư gi ngưi thân cảm động, hay những lá thư tình lãng mạn. 

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

0 nhận xét:

Đăng nhận xét