Vòng
xe đạp cứ lăn theo những vệt dài trên con đường đất đỏ quen thuộc về
nhà nó. Có lẽ sẽ là hiếm hoi cho cái lần đạp xe như vậy, ba năm trên ghế
trường THPT là ba năm gắn liền với những kỷ niệm.
Nó
sẽ nhớ lắm chiếc xe đạp ngày nào cùng nó trên đoạn đường dài đến
trường, nhớ những bó rau, viên thuốc cảm mẹ gửi từ nhà lên nhà trọ trong
những lần mưa bão. Làm sao quên được căn nhà trọ ngày ấy với những buổi
sáng mùa đông lạnh buốt, cây trứng cá trước sân đứng run mình vì lạnh
ngày ngày đứng đó chứng kiến biết bao chuyện của đám học trò trọ bên
nhà…nhớ và nhớ.
Lưu bút học trò có lẽ là thứ nó nhớ nhiều nhất. Lưu bút ghi lại nhiều kỷ
niệm, ngày đó có lẽ lưu bút là thứ có giá trị vô cùng với những đứa học
trò như nó. Ba năm để dệt nên một miền ký ức thật đẹp của thời học sinh
phổ thông trung học là không dễ, và những tấm hình ngày cuối tháng 5 là
thứ lưu giữ những khoảnh khắc đẹp nhất trên ghế nhà trường. Sẽ không có
gì để nói nếu như không có cuộc gặp gỡ của 33 con người ngày ấy. Ba năm
thôi nhưng ngày đó với lũ học trò tụi nó là cả một chặn đường dài, kỳ
thi cuối cấp là kỳ thi quyết định cả 12 năm học đèn sách, ai cũng mong
chờ vào kết quả thi lần ấy. Bước qua kỳ này có lẽ mỗi đứa sẽ đi một con
đường, con đường khác, ngã rẽ khác. Và vì thế góp nhặt lại những kỷ niệm
và lưu giữ vào lưu bút như muốn đó là miền ký ức thật đẹp, thật ý nghĩa
của một thời đã qua. Cuốn lưu bút in hình 33 con người và hình bóng của
những người thầy, người cô, mái trường… tất cả những gì thân thương và
gần gũi nhất đối với nó.
Nhớ
những ngày cuối cùng của năm học lớp 12, sao mà buồn mà vấn vương. Cả
lớp cứ lao nhao chụp hình, lao nhao viết lưu bút, lao nhao tâm sự, lao
nhao chọn trường thi … nghe cứ bận bịu hẳn lên. Có lẽ trong cặp mỗi đứa
ngày đó vẫn không quên mang cuốn lưu bút lúc tới trường, nhớ lại ngày
cuối cùng trên lớp học, thầy vẫn không quên ghi vào cuốn lưu bút mỗi đứa
những dòng chữ, những chữ ký, với bọn nó thì đó là điều đáng quý vô
cùng. Cái lớp văn ngày nào còn đó 33 con người, hôm nay sắp rời xa mái
trường, cũng vẫn những con người đó ngồi đây nhưng nghe sao chạnh lòng,
thấy một chút xót xa. Người ta thường bảo “ cuộc vui nào rồi cũng đến
lúc tàn” và có thể sự gặp gỡ của những con người lớp văn ngày đó là một
cái duyên. Và hãy cứ xem đó là một cuộc gặp gỡ định mệnh và buổi học
ngày ấy không ai gọi là buổi học cuối cùng, đó chỉ là một buổi học cuối
năm như bao buổi học cuối khác mà thôi.
Dù
thế nào đi nữa cũng hy vọng rằng các bạn hãy giữ lại những gì đẹp nhất
của tuổi học trò vì đó là kỷ niệm, là những gì gắn kết của tình bạn,
tình thầy trò sâu đậm và thắm thiết.
Nói
sao cho hết những cảm xúc khó tả của khoảnh khắc ngày chia tay cuối
cấp. Chỉ mong sao thời gian quay ngược lại để nó được trở về ngày xưa
dẫu biết rằng đó chỉ là trong mong ước nhưng vẫn mong được sống lại
những khoảnh khắc của những chuỗi ngày thương yêu ấy.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét