Ngốc ạ! Đó là câu cửa miệng của tớ, à
không tớ chưa bao giờ phát ra thành lời, đó là những suy nghĩ thầm kín
nhất luôn nhảy nhót và chỉ chờ vụt ra khỏi trái tim. Tình cảm đến thật
tự nhiên, đến khi tớ phát hiện ra mình cứ hay ngóng xem người ta đã đi
học chưa, cứ hay nhìn qua lớp người ta mỗi khi ra chơi, ánh mắt luôn dõi
theo cái bóng nghiêng nghiêng của người ta mỗi khi tan trường, tớ mới
giật mình nhận ra: Ôi mình thích cậu ấy mất rồi!
Là một lớp trưởng gương mẫu, một học sinh
xuất sắc, một cô bé mà mỗi bước đi luôn toát ra vẻ tự tin, năng động,
cộng thêm vẻ ngoài khá ổn, tớ biết mình có nhiều người theo đuổi. nhưng
tớ phớt lờ tất cả. Tớ không thích ai cả, tớ không thích yêu… tớ sợ yêu.
Vết thương trong tớ vẫn chưa lành, tớ được sinh ra là quả ngọt của tình
yêu và cuộc sống tớ bây giờ là quả đắng của tình yêu đó. Thật ra tớ
không dám yêu vì sợ lịch sử bị lăp lại, nghĩ thế tớ khoá chặt tim, chặt
đến mức không một tình cảm nào lọt ra, cả những tình cảm ngây ngô nhất
của tuổi học trò. Tớ tự hứa với mình là sẽ không yêu và sống độc thân
đến cuối đời, có lẽ hơi già nhưng tớ đã từng coi đó là tuyên ngôn cuộc
sống.
Nhưng tuyên ngôn ấy sắp hết hiệu lực khi
tớ biết cậu. Cậu là phó bí thư trường “dưới một người trên vạn người”,
vẻ ngoài lạnh lùng và nghiêm nghị cứ như sắp già tới nơi. Bạn bè đều
không thích cậu vì bức tường cậu tạo ra, nhiều lúc tớ nghĩ có khi cậu
còn nghiêm khắc hơn cả thầy Bí thư đoàn trường. Tới chung cậu là người
đặc biệt trong mắt tớ, tớ âm thầm quan sát cậu từ năm ngoái, khi cậu chỉ
là lớp phó kỉ luật của lớp bên cạnh nhưng tớ đã dành cho cậu một tình
cảm đặc biệt. Tình cảm ấy khiến bản thân tớ cũng ngạc nhiên, lần đầu
tiên trong 17 năm đời tớ cảm thấy tuyên ngôn sống của mình bị lung lay.
Cái hàng rào cứng tựa bê tông cốt thép tớ xây lên bấy lâu nay, đứng vững
trước bao nhiêu phong ba, lại liêu xiêu chỉ vì một cơn gió nhẹ, một cơn
gió rất nhẹ mang đến bao nhiêu cảm xúc trong lành và tinh khôi.
Tớ âm thầm điều tra về cậu, đôi khi
tớ bật cười vì sao mình lại trở nên ngu ngơ như thế. Nhưng càng hiểu
nhiều về cậu, tình cảm tớ giành cho cậu càng tăng lên gấp bội. Bố cậu
trước đây là giáo viên nhưng đã mất năm cậu học lớp 7. Chàng trai 13
tuổi phải trở thành trụ cột gia đình, là chỗ dựa cho mẹ và hai đứa em
gái. Có lẽ vì thế mà tính cậu già trước tuổi, cậu chững chạc và nam
tính hơn bất kì đứa con trai nào cùng tuổi. Tớ thấy thương cậu vô cùng.
Hàng ngày cậu phải đạp xe mười cây số đến trường, rồi lại phải hì hục
đi mười cây số trở về, cậu không đi chơi, không đi học thêm, dường như
thời gian không cho phép cậu la cà như chúng bạn. Rồi một ngày tớ ngạc
nhiên khi nghe đứa bạn gần nhà cậu kể cậu phải một mình cuốc tới mười
thửa ruộng vì nhà chỉ có cậu là đàn ông. Tưởng tượng cảnh cậu phơi nắng
ngoài đồng, chăm chỉ và bì bõm, tớ xót xa, khâm phục và cảm thấy xấu hổ,
tớ thấy mình nhỏ bé trước cậu, mỗi ngày tớ chỉ biết ăn, ngủ rồi học, ra
nắng tí đã than mệt. Còn cậu phải lo toan việc nhà, gánh vác việc
trường mà vẫn học tốt. Tình cảm dành cho cậu cứ theo đó mà lớn dần lên.
Cứ ngỡ những tình cảm dành cho cậu là bí
mật. Nhưng tớ dần phát hiện ra có những hai bí mật: hình như cậu cũng
thích tớ! Tớ sẽ không nghĩ thế nếu cậu không nhìn tớ cười thật duyên mối
khi hai đứa gặp nhau trên đường. Tớ sẽ không mong là thế nếu cậu không
bất ngờ ngoái đầu nhìn tớ mỗi khi tan trường. Tớ sẽ không hi vọng như
thế nếu liếc nhìn vào khi cậu đi qua lớp tớ. Mối lần như vậy cậu đều
khiến tim tớ đập loạn xạ và tớ mong sao đó chỉ là hoang tưởng do chính
tớ thêu dệt ra. Rồi dần dà tớ khẳng định tình cảm cậu dành cho tớ bởi
ánh mắt trìu mến mỗi khi hai đứa tới chuyện, bởi ánh mắt thân thương mỗi
khi ra chơi cậu nhìn không thôi về phía lớp tớ, bởi ánh mắt bối rối khi
cậu vào lớp tớ định kiểm tra tác phong nhưng có gì đó khiến cậu chỉ
nhìn một lượt rồi bước đi.
Trong tớ ngập tràn hạnh phúc nhưng cũng
đầy ắp mâu thuẫn. Khoá cửa trái tim để thu mình về trang thái an toàn
xưa nay hay đón nhận cậu- làn gió trong lành, tinh khôi.
Rồi sự việc diễn ra theo chiều hướng
khiến tớ không thể chống đỡ. Mỗi khi tớ nghĩ về cậu là y như rằng cậu
xuất hiện trước mặt tớ. Lần đầu tiên là lúc tớ tự nhủ bản thân phải nói
chuyện với cậu, “Cơ hội do mình tạo ra”, tớ tự nghĩ vậy. Chiều hôm đó,
cậu làm tớ ngạc nhiên tột cùng khi tự động bắt chuyện với tớ, cậu cao
quá và cười duyên quá, tớ không còn nhớ mình đã nói những gì, chỉ biết
là bài một tiết Toán sau đó tớ làm tốt cực kỳ, và cảm xúc lần đầu cậu
nhìn thẳng vào mắt tớ còn mãi đến tận bây giờ. Tớ sẽ không nghĩ đó là
thần giao cách cảm nếu không có những sự trùng hợp sau này mà có lẽ chỉ
có trong tiểu thuyết.
Lần thứ hai là khi tan trường, tớ vừa đi
vưa nghĩ về cậu, sắp đến ngã rẽ, tớ khấn thầm trong bụng “Nếu chúng ta
thật sự có duyên thì hãy cho tớ gặp cậu trước khi tớ rẽ vào con đường
nhỏ”
Tớ đếm thầm 1…2…3 và quay người lại: là
cậu. Cậu đi xe đạp, mắt liếc về con đường nhỏ, trong tớ như vỡ oà hạnh
phúc. Ngày hôm sau, khi đến trường, tớ mong gặp cậu như để khẳng định
thêm lần nữa về những trùng hợp thú vị. Sắp đến cổng trường, tớ đếm đến 3
và mong cậu xuất hiện như một thiên thần. Tớ mở mắt và tin được không:
cậu xuất hiện, mồ hôi ướt đẫm nhưng với nụ cười thiên thần. Tớ bất giác
mỉm cười thế chỗ cho sự ngạc nhiên, vì tớ hiểu rõ: ông trời đã sắp đặt
cho chúng ta, ngốc ạ! Tớ thích gọi cậu là ngốc, tất nhiên chỉ là gọi
trong đầu thôi, bởi vì cậu cũng giống tớ, ngốc nghếch không dám thổ lộ
tình cảm. Cậu và tớ chỉ biết đứng từ xa nhìn nhau và mỉm cười. Nhưng tớ
có cảm giác cả hai đứa đều chắc chắn tình cảm mình dành cho người kia,
chắc chắn!
Đã cuối năm học, tớ viết những dòng này
như một trang lưu bút, viết những gì tớ chưa bao giờ nói ra. Người ta
không thể viết tuyên ngôn cuộc sống vào năm 17 tuổi nhưng nếu viết thì
có thể mở đầu là: “Rất ít ai có thể nhìn lên một bầu trời đầy sao và chỉ
vào một ngôi sao nói đó là của mình, nhưng tớ chắc chắn cậu là ngôi sao
của tớ, ngốc ạ!”
>>>Xem thêm những trang lưu bút dễ
thương, mẩu thông điệp tình
yêu ý nghĩa, những bức thư
gửi
người
thân cảm động, hay những lá thư tình lãng mạn.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét